Tôi cô độc. Tôi là kẻ thất bại, chẳng ai cần tôi, chẳng ai muốn yêu tôi. Khi bạn đau khổ, bạn chỉ muốn có ai đó để tâm sự. Nhưng khi tôi cần họ thì: "Ồ, mình rất tiếc, nhưng mình ko thể giúp gì được..." rồi cúp máy. Và sau một lần như vậy, tôi đã uống cả nắm thuốc an thần. Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ không còn biết đến đau khổ...
May mắn là tôi không chết. Nhưng từ đó, tôi thu mình lại, không muốn ai phát hiện ra mình. Thật tình tôi không muốn giúp đỡ những ai đang đau khổ hoặc đang nghĩ tới việc tự sát. Cuộc sống đôi khi trở nên khó khăn và đau khổ. Và bạn không thể cảm nhận tình yêu của người khác nếu bạn đã quên cách yêu thương chính mình, quên cách thông cảm với người khác. Bây giờ tôi đang học- học để chấp nhận, tha thứ và yêu thương bản thân mình. Tôi biết mọi việc rồi sẽ thay đổi. Nỗi đau buồn sẽ qua nhưng nó sẽ quay trở lại. Hạnh phúc cũng vậy, nó giống như những cơn sóng đến rồi đi... đến rồi đi...
P/S:-Mỗi người đến và đi khỏi cuộc đời chúng ta đều để lại một ô trống không thể lấp đầy.
-Dù bạn đang làm bất cứ điều gì, hãy yêu điều mình đang làm. Dù bạn đang nghĩ gì, hãy yêu ý nghĩ đó.
- Sống là yêu và cần nhất là yêu cuộc sống, có như vậy bạn sẽ không nuối tiếc khi phải rời xa trần thế.
-Cứ sau mỗi lần vấp ngã, bạn lại có thêm ý chí, sức mạnh và niềm tin để đối mặt với những khó khăn mới. Và tôi tin bạn sẽ chiến thắng.
-Niềm vui được chia sẻ là niềm vui nhân đôi. Nỗi buồn được chia sẻ là nỗi buồn chỉ còn một nửa.
-Sau cùng, vũ khí sắc bén nhất vẫn là tình yêu thương.
MỜI CÁC MEMBER BÌNH LUẬN NÀO. NGHIÊM TÚC NHA!!!